Câu chuyện của “Thang máy Sài Gòn” vẫn được phát triển dựa trên cái “sườn” trinh thám tương tự “T mất tích”, nhưng mở rộng hơn về không gian, đa dạng hơn về nhân vật và đào sâu hơn về chủ đề.
Hầu như mỗi cuốn tiểu thuyết của Thuận đều gắn liền với một sự kiện đáng chú ý. “T mất tích” (nhà xuất bản Hội nhà văn, 2007) bắt đầu bằng một tình tiết mang yếu tố bí ẩn (mystery): người vợ tên T, “không có gia đình lẫn bạn thân ở Pháp”, đột nhiên mất tích chẳng rõ nguyên do. Trong khi đó, “Chinatown” (nhà xuất bản Đà nẵng, 2005) lại thiên về ly kỳ, rùng rợn (thriller): “Người ta nghi âm mưu đánh bom một cái ga hiu hắt thế này chứa một âm mưu khác nguy hiểm hơn nhiều”. Đến “Thang máy Sài Gòn”, chị quyết định kết hợp cả hai yếu tố ấy vào một: người mẹ sau nhiều năm trở lại Sài Gòn, bỗng gặp tai nạn trong thang máy tư gia tại nhà của con trai cả.
Bí ẩn ở chỗ: “không hiểu tại sao buổi khánh thành, thang máy chạy êm, ba hôm sau vẫn chạy êm, sau tai nạn vẫn chạy êm, thế mà mẹ lại bị rơi vào khoảng trống, từ tầng thượng xuống tận tầng trệt, nơi hộp thang nằm lì như không nhận được lệnh nào.”
Rùng rợn ở chỗ: “Thi thể của cụ nhà rơi từ tầng thượng xuống tầng trệt nát bấy, chỉ còn mỗi khuôn mặt là nguyên vẹn.”

Thủ pháp đặc trưng nhất trong văn của Thuận vẫn là lặp: lặp cấu trúc, lặp câu chữ, hay là những hình ảnh thuộc về quá khứ. Chẳng hạn như lời bài hát “Tuổi nào cho em” của Trịnh Công Sơn được chị nhắc đến không dưới ba lần trong “Thang máy Sài Gòn”. Chính điều này tạo nên hiệu ứng déjà vu (hiện tượng mô tả cảm giác một người đã nhìn thấy trước một điều gì đó, đã từng trải qua một điều gì đó mà họ biết chắc chắn rằng chưa từng trải qua) trong cả cuốn tiểu thuyết, khi mà những chuyện đã xảy ra hoàn toàn có thể tái diễn.
Và cuối cùng, là Sài Gòn, dù trước đây đã thấp thoáng đâu đó trong các tác phẩm của Thuận, thì nay đã bắt đầu có một hình hài rõ rệt hơn, từ khái quát: “đường Sài Gòn nói chung là thẳng, ít cây xanh và vỉa hè nhỏ”; cho đến cụ thể: “đường Lê Lợi xe chạy như mắc cửi”, “đường Huyền Trân Công Chúa la liệt quần áo thể thao”, “đường Cách Mạng Tháng Tám dài gấp mấy lần phố Huế”,… Sài Gòn hóa ra cũng trở thành một nhân vật trong số hàng chục nhân vật lần lượt xuất hiện trong tác phẩm, là một mắt xích quan trọng trong suốt quá trình điều tra “buồn ít hơn vui” nhưng rất thú vị và đầy sâu sắc này.
Bài liên quan:
– Thuận: “Văn chương giúp ta nhận ra thứ vô nghĩa lặp lại hàng ngày”
– Về “T mất tích” (Nhã Nam & NXB Hội Nhà Văn, 2007)
Mình cũng là người yêu sách, đọc vài dòng cảm nhận của bạn về sách mình thấy có nhiều điều hấp dẫn với văn học VIệt Nam.
Ngày xưa đi học có biết đến Nam Cao. Dần già truyện hiện đại ít những tuyệt phẩm mà mang lại lối văn phong trào, đặc sắc cũng có nhưng đã ít và loãng đi.
Gần đây mình mới đi vào thể loại mới là sách kỹ năng, phong cách viết sách của nước ngoài nó mang tính giáo dục kết hợp với truyện kể một cách mượt mà.
Đây là bài viết của mình, các bạn tham khảo qua nhé.
[Tác giả blog xin phép bỏ link vì blog không dẫn link sang trang khác, cám ơn]